Chiều Phố Biển
Chiều phố biển em nghe tiếng buồn gọi
còi tàu xa chợt gợi nhớ niềm riêng
ngày hôm đó nơi cổng trường phượng nở
anh trao em cành hoa tím đoạn duyên
Chiều phố biển tiễn người đi năm ấy
dáng anh đi khuất giữa sóng bạc đầu
thuyền mây trôi...trôi mãi sông xa đó
em cứ ngỡ hình như chưa mất nhau
Chiều phố biển em vẫn ngồi nơi ấy
tóc mây ngàn xỏa nhẹ theo gió bay
trăng ngày cũ đã bạc bao mùa sóng
lá đã vàng chưa trên đồi cỏ may
Chiều phố biển giọt mưa rơi tí tách
từng chiều trôi đợi nhìn nắng về đâu
bên song khung cửa ánh đèn hiu hắt
em cứ ngỡ hình như chưa mất nhau
Chiều phố biển lẻ bước tình trên cát
mây trắng bay vướng lá bên kia đồi
giọt nắng rã rời nên thôi chẳng đợi
bãi cát buồn in lại dấu chân côi
Phượng Tím Ngày Xưa
Từ dạo người đi xa cách biệt
Lá sầu khô úa bóng chơ vơ
Gió lung linh động hồn lay nhẹ
Phượng tím ngày xưa vẫn đợi chờ
Từ lúc tóc thề thôi gió lộng
Trăng soi hết đẵm nét môi tươi
Đêm về giấc ngủ ru niềm nhớ
Ước mộng người xưa ánh nụ cười
Từ độ người xa muôn vạn nẻo
Trưa về nắng quái lấy ai che
Vườn xưa hoa rụng ngang đường cũ
Phảng phất dư hương kỷ niệm hè
Hoa tím ngày nao ai gửi lại
Trang thơ lưu bút nụ quỳnh hương
Trao nhau ngày cuối tình vương vấn
Nhớ bóng chiều xưa dưới mái trường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét