BÀI THƠ TÌNH VIẾT VỘI
Ngập ngừng lặng lẽ tặng em
Bài thơ tình thấy rất quen hôm nào
Những lời vội vã gửi trao
Chân thành viết những dạt dào tình anh
Mai em xa chốn kinh thành
Giảng đưong xưa bóng mưa nhanh vội vàng
Cánh hoa hái trộm bên đàng
Tăng em ngày bước sang ngang bỏ trừong
Anh về nhớ quá con đừong
Dáng em hai buổi yêu thương đi về
Nhớ sao là mái tóc thề
Làm anh dạo đó cứ mê mẩn hồn
Mùa xuân lòng dạ bồn chồn
Em đi bỏ lại nụ hôn đợi chờ
Chiều nay vẫn vội làm thơ
Sợ em tôi sẽ không chờ đợi tôi
Và rồi tình đã lên ngôi
Để chiều nay thấy bồi hồi nhớ ai
Ngày xưa xa lắc nhạt phai
Tôi trong vội vã làm bài thơ yêu .
Hát ru
Trả lờiXóaNgày xưa em bé, mẹ ru/ bây giờ em lớn, ai ru em nào?/ gió ru mây ở trên cao/ rễ ru lá biếc bay vào ước mơ...
Ngày xưa em bé, mẹ ru
bây giờ em lớn, ai ru em nào?
gió ru mây ở trên cao
rễ ru lá biếc bay vào ước mơ
lá ru những búp non tơ
cánh cò ru những câu thơ vô hình
đời ru câu hát bạc tình...
em đành kinh kệ một mình tự ru
hạ dài sao lại ngắn thu
cái thực thì ít, chỉ hư thì nhiều
bao nhiêu lời đẹp mỹ miều
bấy nhiêu khổ cực đủ điều đắng cay
à ơi! em ngủ cho say
thôi đừng nghĩ nữa... anh thay hộ mình
à ơi! khúc hát ân tình
anh dâng cái thiện cho mình ngủ ngon
trăng khuyết thì trăng lại tròn
ngủ ngon em nhé, ngủ ngon đi nào!
vắng trăng thì đã có sao
Ngực anh là bóng cây
Trả lờiXóaChe em khi trời nắng
Vai anh: lời thầm lặng
Ru giấc ngủ bình yên
Anh: vầng trăng thiên nhiên
Gửi em nhiều mơ ước
Anh như dòng nước ngọt
Em - ruộng cạn khát khô
Anh ủ tình vào thơ
Em - ngôn từ thiếu vắng...
Ước được nghe anh mắng
Như là mẹ ngày xưa
Sóng tình em như mưa
Càng ôm anh xiết chặt!
Chôn anh vào đáy mắt
Cho tình ta bền lâu
Nguyễn Thị Lan Thanh
... Giật mình một chút hương quê/ Mà đưa ta mãi trở về ngày xưa...
Trả lờiXóaHình như trong xóm nương khoai
Mùi thơm bay tận ra ngoài bờ tre
Giật mình một chút hương quê
Mà đưa ta mãi trở về ngày xưa
Đưa ta về với ngày mưa
Mẹ ta ngồi nghỉ khi vừa giặt xong
Đưa ta về với dòng sông
Một thời lễnh loãng chảy không nhớ bờ
Đưa ta về thuở học trò
Một đàn quỷ sứ reo hò vỡ sân
Đưa ta về với ngày rằm
Hương chùa vấn vít oẳn nằm nghe chuông
Đưa ta về với con đường
Chân trâu dẫm nát còn vương cỏ gà...
Ngày xưa có mất đâu mà
Chạm vào thương nhớ đó là ngày xưa
Đinh Hiển
Trang thơ
Trả lờiXóaThứ hai, 10/05/2010, 14:42:01 PM
Ơi người Hà Nội tôi yêu
Ý kiến của bạn Ý kiến của bạn | Gửi tin qua E-mail Gửi tin qua E-mail | Bản để in Bản để in
Ðâu rồi người của ngày xưa/ Dáng kiều nghiêng ngả nắng mưa/ Hà Thành Liễu xanh soi bóng hồ xanh/ Còn tôi đơn lẻ mong manh đợi nàng ...
Ảnh minh họa Internet
Ðâu rồi người của ngày xưa
Dáng kiều nghiêng ngả nắng mưa
Hà Thành Liễu xanh soi bóng hồ xanh
Còn tôi đơn lẻ mong manh đợi nàng
Dẫu rằng người của kiêu sang
Còn tôi mộc mạc mênh mang nắng hè
Tôi yêu nắng dãi bờ đê
Còn người lãng đãng mải mê dương cầm
Hỡi người đồng điệu tri âm
Buồn vui đèn sách thì thầm cùng tôi
Bây giờ ngày ấy đâu rồi!
Phố phường thay đổi tôi ngồi ngóng trông...
Xa nhau mấy chục năm ròng
Ðạn bom một thủa nỗi lòng thêm đau
Câu thơ "Tây Tiến" thuộc làu
Lá thư người gửi tím màu rừng sâu.
Nhớ sau cái nụ hôn đầu
Rơi trên ngọn cỏ chôn sâu đáy lòng
Bây giờ nuốt nhớ hoài mong
Vịn cầu Thê Húc thong dong gió vờn...
Trần Quang Hiển
Thơ Về fu Nữ ;));))
Trả lờiXóa--------------------------------------------------------------------------------
đàn ông là những vị thần
đàn bà là lũ cù lần dở hơi
đàn ông toàn bậc chịu chơi
đàn bà keo kiệt cả đời ki bo
đàn ông xe máy ô tô
đàn bà xe đạp xe thồ mà phi
đàn ông tính chẳng sợ chi
đang bà nhìn thấy cái gì cũng run
đàn ông hàm én râu hùm
đàn bà lông mũi um tùm thấy ghê
đàn ông uống rượu rất phê
đàn bà 1 hớp đã tê cả mồm
đàn ông tiếng nổi như cồn
đang bà như lũ du côn ngời đường
đàn ông có một ko hai
đàn bà cã đám lai rai vĩa hè
đàn ông thích được thích đè
đàn bà thì thích bị đè mà thôi
đàn ông chẵng có lôi thôi
đàn bà thì có miệng môi réo ồ
đàn ông tập tạ thì đô
đàn bà ko tập vẫn đô như thường
đàn ông có tính dzễ thương
đàn bà có tính coi thường đàn ông
đàn ông học rộng hiễu thông
đàn bà hõng học chỗng mông kêu trời
TRONG ĐỜI lại gặp anh đây
Trả lờiXóaLIÊN THƠ ta_bạn tháng ngày không quên
Dòng sông đã bỏ con thuyền ...
Bến mơ đợi mãi ..tình duyên PHƯƠNG NÀO ???
anh ở nơi này đâu là quê hương ???
đô la kiếm mãi thiếu tình em ơi ...
phương nào em có hay chăng
dòng sông đã '' bện '' con thuyền năm xưa
bao năm sông vẫn đợi chờ
thuyền nay trở lại như vừa biết yêu
'' MEN SAY '' ngày cưới đôi mình
sánh đôi chồng vợ thắm tình duyên xưa
bên nhau dãi nắng dầm mưa
trọn ngày đẹp nhất anh đưa em về
Default
Em về ngang phố thầm thương
Vắt lên vạt nắng câu tương tư chàng
Lưng trời chim én gọi đàn
Chào xuân tươi thắm mây ngàn lửng lơ
Lửng lơ tươi thắm mây ngàn
Trong lòng sao thấy bàng hoàng nhớ ai
Vườn nhà sắp trổ đào mai
Bánh chưng sắp gói chờ mai anh về
Lửng lơ tươi thắm mây ngàn
Trong lòng sao thấy bàng hoàng nhớ ai
Vườn nhà sắp trổ đào mai
Bánh chưng sắp gói chờ mai anh về
Suốt đời trôi nổi về đâu
Lục Bình hoa tím u sầu bạn ơi!
Lục Bình cũng giống như tôi
Thả hồn trôi nổi lênh đênh phương nào
Đặt tay lên Trái tim em !
Anh khẽ hỏi nhỏ ... Gì êm thế này ..!?
Đỏ mặt ... ! Anh thiệt rõ hay ..!
Ừ thì ... Cái đó ...
Sau này cho Con !!
Yêu em,anh thích gọi là cô bé!
Trả lờiXóaBởi trong anh, em chẳng lớn bao giờ
Trái tim anh, nó cứ hoài bé nhỏ
Em lớn rồi anh biết cất vào đâu?
Dẫu biết rằng thời gian sẽ trôi mau
Một ngày kia bé không còn nhỏ nữa
Không còn đợi anh về ngang lối nhỏ
Sẽ không đòi quà, dù chỉ gói ô mai
'' ô '' mai ta sẽ gặp nhau
hẹn ở nơi đó ,ngày đầu quen anh
giờ đây em đẹp như '' tranh ''
dáng người nho nhỏ ,thân hình thon thon
làn môi em đỏ như son
không biết em nhớ ,em còn yêu anh
CHO XONG những tháng long đong
những ngày lận đận , trong lòng yên vui
về quê hương thấy bùi ngùi
trong lòng thấp thỏm chẳng vui tý nào
VỢ CON ..anh mãi kiếm tìm
LẤY chồng hàn quốc ai nhìn mình đâu
kiếp lưu vong khồ như trâu
Mùa đông buốt lạnh lệ sầu RƠI RƠI
RƠI RƠI từng giọt lệ sầu
Anh thương ,anh sẽ mang trầu sang thăm
Ví dầu cầu ván đóng đinh
anh sang lật ván, phá đinh ĐEM VỀ.
ĐEM VỀ một chút tình thơ
đem về một chuỗi ngày chờ đợi em
cầu tre lắt lẻo thân mềm
ánh trăng sáng tỏ bên thềm NHÀ AI
TRẮNG TAY tay trắng khác chi
Trả lờiXóaGiờ thì chồng lấy còn gì trao anh
Đôi ta chẳng có chữ duyên
Trao nàng trọn nghĩa cho thuyền SANG SÔNG
HUY QUANG
SANG SÔNG sáo đã xổ lồng
Bỏ thuyền bỏ bến bỏ bông Lục Bình
Còn đâu duyên nợ chúng mình
Nổi trôi hoa tím chuyện tình DỞ DANG
DỞ DANG hai chũ thấy buồn,
Đọc mà lệ đã ướt khuôn mặt này.
Bây giờ em đã đổi thay,
Thôi thì hạnh phúc tháng ngày BÊN EM
bên em chẳng biết nòi gì
đến khi ngoảnh lại ,nàng đi mất rồi
giờ đây thấp thỏm bồi hồi
biết bao giờ được sánh đôi cùng nàng
CÙNG NÀNG ước hẹn bao điều
Cùng nàng mơ một túp lều có đôi
Ai ngờ tình chỉ trên môi
Có duyên không nợ thì thôi XIN CHÀO
XIN CHÀO em đã cất cao
Không thèm níu kéo ước ao chi nhiều
Nói nhiều lại bảo kẻ điên
Điên tình,đem hận chuốc phiền SÔ CHU
SÔ CHU ta uống cho say
Mặc kệ chẳng biết ngày mai thế nào
Cuộc đời rồi sẽ ra sao?
Vất vả cũng chẳng được bao NHIÊU TIỀN
NHIÊU TIỀN một chuyến xích lô
nhiêu tiền để được một cô má đào
mua về nói chuyện tào lao
mua về để được nàng vào tay anh
Chiều rủ chiều xuống phố
Mình gọi mình nhớ quên
Giàn tường vi lặng nở
Để chiều đằm nét duyên.
Gió xanh run vòm lá
Nắng thẹn thùng mắt ai
Lòng chiều sao xuyến lạ
Dòng sông trôi phố dài.
Bước qua thềm cỏ biếc
Công viên rung tiếng cười
Lá vàng cong tà áo
Biết mùa đang cất lời.
Bỗng gặp em ngày ấy
Phố chiều bừng men say
Xin nâng niu tin cậy
Tháng năm đầy trên tay.
Lê Hải