Có lẽ là do những đặc tính của mưa, là cái lạnh buốt giá của từng giọt nước rơi xuống, là cái nhịp đập tí tách đều đặn xoáy vào tâm can, là từng bóng nước vỡ òa trên mặt đất, là cái tĩnh lặng của đất trời khi vạn vật nhường chỗ cho cơn mưa, là cái vắng lặng của con đường...
Người thành thị hiếm khi có cái diễm phúc may mắn hiểu thế nào là "mưa bong bóng". Chỉ ở những miền quê, người ta mới cảm nhận được đến tận cùng nỗi buồn trong câu ca xưa "trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai". Trên nền gạch loang nước, mỗi giọt mưa rơi xuống tạo nên một bóng nước phồng lên trên mặt nước loang lổ. Bong bóng cũng như phù du. Phồng tròn, mỏng manh, lung linh, rồi lại tan đi theo nước, vỡ òa khi có một giọt mưa khác rơi xuống, nhường lại kiếp sống phù du cho một bóng nước khác. Bởi vậy mới có "trời mưa bong bóng phập phồng"...
Tôi đã sinh ra, lớn lên và trải qua một quãng đời không ngắn ở một vùng quê nghèo chân lấm tay bùn, nông dân bán bụng cho đất, bán mông cho trời. Nhà của tôi là một căn nhà - so với bà con lối xóm - không đến nỗi nào, có một khoảng sân rộng lát bằng loại gạch con kiến đốt lò bị lỗi. Vô số lần, bên khung cửa, dưới hiên nhà, tôi dõi mắt nhìn theo cơn mưa, quan sát những bong bóng sinh ra, tồn tại rồi lại vỡ òa, cái nhịp điệu đều đặn và nghiệt ngã ấy tất cả đều nằm trong tầm mắt, bởi nó diễn ra trên cái mảnh sân nhỏ bé của nhà tôi. Không biết có phải vì thói quen đó, mà vô tình đã tạo dựng cho tôi một tâm hồn đa cảm cùng với những sở thích khác người...
Tôi thích đêm, bóng tối, cái lạnh, mưa, gió bão, và tất cả những gì mà một con người bình thường ít khi thích. Nói như vậy, tôi đã tự nhận mình là một người không bình thường. Nhưng tôi cho đó là sở thích cá nhân, là quyền, là tự do các nhân, là điều rất đỗi bình thường, rất "nhân loại".
Ngoài trời lại mưa. Dù không nhìn ra, tôi cũng có thể dễ dàng biết được điều đó, vì trên mái tôn, từng tiếng lộp bộp lộp bộp đã gõ nhịp. Phải chăng trời cũng có trái tim. Phải chăng tiếng mưa rơi chính là nhịp tim của đất trời đập đều đặn, chát chúa?
Còn một điều nữa tôi biết, đó là giờ đây, mưa không còn là mưa bong bóng. Không có nền gạch, không có mái hiên, những cơn mưa bong bóng đã xa, xa mãi trong dĩ vãng. Trên v** hè lát gạch màu, trên con đường trải nhựa, chỉ còn là nước đọng, là mưa rơi từng giọt rồi vỡ nát. Và trên bầu trời, nếu mưa to, sẽ là một màn mưa trắng xóa. Để rồi trên đường, những con người - may mắn thì nhà gần, không may mắn thì nhà xa - lại phóng đi vội vã. Người không có áo mưa thì cố tìm một chỗ trú. Đôi ba cặp tình nhân mới yêu, trong tuổi thanh xuân lãng mạn của mình kéo nhau ra trong cơn mưa, bởi lẽ họ tin rằng những ai yêu nhau và đi trong mưa thì bền lắm.
Không còn mưa bong bóng, trong độ tuổi đã không còn quá trẻ của mình để có thể dầm mình trong mưa tận hưởng cái lạnh, sở thích của tôi về mưa chỉ còn là một nỗi buồn da diết, là những giây phút hồn lang thang theo cơn mưa và cơn mơ về một nơi chân trời xa thẳm. Ở đó có mưa hay nắng, là trời xanh hay là dải cầu vồng bảy màu... Tôi vẫn ước một lúc nào đó mình sẽ đến được chân trời, tìm về tận cùng của cơn mưa, để cuối cùng lý giải được nguồn cảm xúc vô tận mà những giọt nước trời cho đó mang lại cho loài người
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét