Quán Bên Đường.
                                                                
Quán                                  bên đường đó vẫn còn ,
                                Bạn xưa , tình cũ , nước non , hận thù .
                                Nâng ly nhấp chén phù du ,
                                Ðời tha hương mãi, mịt mù tháng năm 
KHIÊULONG
TÀN ÐÔNG
Ðào Phong Lan
Ðã đành em của người ta
Thôi như chim sẻ bay qua vườn người
Giêng hai ướt áo em rồi
Ướt đẫm cả nửa nụ cười tôi hong
Biết rằng trời sắp tàn đông
Tôi về bẻ ngọn cải ngồng làm dưa
Rưng rưng hoa cải cuối mùa
Nhói vàng cái thuở xa xưa một lần
Chiều nay tôi đứng tần ngần
Vại dưa muối mấy mươi lần không chua .
MONG
Ðào Phong Lan
Chiều nay người ấy không sang
Ta ngồi lặng lẽ nhìn tàn thuốc rơi
Ô hay ; sao lại bồi hồi
Hình như nhơ nhớ, một người không quen
Chiều tàn ; Tối ngả về đêm
Bồn chồn ta ngóng về bên kia đường
Ðèn không buồn bật trong hồn
Dường như vừa thoảng một cơn gió nào
Hàng cây trước ngõ lao xao
Ta ngờ ta đã ước ao điều gì
Ðào Phong Lan 2002
Ở TACOMA , NHỚ QUÊ NHÀ.
PHANANHDŨNG
Ở đây mưa đổ quanh năm ,
Ðêm nằm cứ ngỡ xuôi quân đồng bằng .
Mưa khuya chẳng ướt chỗ nằm ,
Vẫn quay quắt lạnh chiếc thân lưu đày .
Cũng thuốc đắng cũng rượu cay ,
Hoài chưa thấy lại cơn say thuở nào .
Nhớ đêm căng mắt chiến hào ,
Nắp bình đoong rượu nghe sao choáng người .
Chung nhau mẩu thuốc rã rời ,
Chút thôi ...cũng đủ ấm đời phong sương .
Ở đây thông trải bạt ngàn ,
Nhớ đồn biên trấn cây giang chập chùng .
Chẳng nghe pháo vọng không trung ,
Vẫn hoài cơn mộng hãi hùng đêm đêm .
Ở đây phố sáng rực đèn ,
Ðâu vầng trăng rụng dưới thềm nhà sau .
Võng đưa kẽo kẹt rầu rầu ,
Mẹ ru con ngủ lời ca dao buồn .
Quê nhà cách mấy trùng dương,
Ðêm về giấc ngủ chập chờn cơn đau .
Chiều chiều ra đứng ngõ sau ,
Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chiều .....
PHANANHDŨNG
Tháng Hai 1981 . San Diego
                                NGƯỜI                                  LÍNH TRỞ VỀ
                                KHIÊULONG
                                
                                Ta về đây sau tháng ngày lưu lạc
                                Hận thù nào vẫn chất ngất trên cao
                                Ngoảnh mặt lại mái đầu xưa đã bạc
                                Quê hương ơi hồn ta ngập máu đào
                               
                                Ta về đây bạn bè dăm ba đứa
                                Ðốt cuộc đời qua men rượu nồng cay
                                Tổ quốc ơi ta cúi đầu tạ tội
                                Ðời buồn tênh ta mãi kiếp lưu đày
                               
                                Ta về đây màu cờ không còn nữa
                                Ðêm ngậm buồn rỉ máu mãi không thôi
                                Trời Việt Nam tháng ngày nào binh lửa
                                Ngày hồng hoang một thuở đã xa rồi
                               
                                Ta về đây gục đầu bên gối mẹ
                                Mẹ Việt Nam đau khổ cả một đời
                                Ðàn con đi vẫn nghìn trùng xa thẳm
                                Ðêm chập chùng xứ lạ đẫm mưa rơi
                                
                                KHIÊULONG 2002
                                GẶP                                  BẠN
                                PHẠM HỒNG ÂN
                                
                                Gặp nhau quán lẻ  bên đường
                                Thằng bạn cố xứ tha phương bạc đầu
                                Nụ cười hằn nếp nhăn sâu
                                Ly cà phê ngậm nỗi đau bời bời
                                Nhớ đêm nằm dưới lưng trời
                                Nhâm nhi rượu đợi trăng rơi giang hồ
                                Mừng nhau một cổ lai thơ
                                Hai mươi năm đã mơ hồ chờ nhau
                               
                                PHẠM HỒNG ÂN ( Thiên Cổ Bùi Ngùi )
XEM                                  TIẾP
                                
                               
                                LẠ THAY
                                PHẠM HỒNG ÂN
                               
                                Lạ                                  thay ta vẫn ngồi đây
                                Ngó vu vơ mặt biển đầy nước xanh
                                Biển in dấu buổi giao tranh
                                Gió thiên lý vỡ phù vân mịt mờ
                                Lạ thay đời vẫn là thơ
                                Tóc em nghiêng đổ mấy bờ nhớ thương
                               
                                PHẠM HỒNG ÂN ( Thiên Cổ Bùi Ngùi )
LỤC                                  BÁT NHƯỢC THU
                               
                                VU VƠ....
                               
                                Ta                                  về vắt áo tìm hương
                                Áo thưa chỉ dính môi hường chút thôi
                                Ta về chẻ tóc tìm ngôi
                                Tóc thưa ngôi đã chải bồi phần em
                                Ta về trú nắng chờ đêm
                                Nắng thưa sao nỡ để thềm quạnh hiu
                                Quơ tay ta tóm gió chiều
                                Hỏi sao gió chở được nhiều nhớ nhung
                                Gió cười ánh mắt mông lung
                                Hỏi ta sao chẻ tình chung làm gì ....
                               
                                NHỐT...
                               
                                Anh                                  về nhốt nắng chiều nay
                                Nhốt đôi mắt biếc đọa đày hồn anh
                                Nhốt thơ tận đỉnh mây xanh
                                Nhốt anh vào cõi buồn tênh cuộc tình ...
                               
                                BUỒN...
                               
                                Em                                  buồn như gió buồn mây
                                Gió buồn ngưng thổi mây đầy nhớ mong
                                Em buồn như biển buồn sông
                                Sông chia mấy nẻo tình không lối về
                                Ta buồn giấc ngủ quên mê
                                Nửa đêm thức ngỡ người về người ơi ...
                                
                                NGẮT...
                               
                                Nụ xưa ai ngắt đi rồi
                                Anh tìm mòn nửa góc đời xót xa
                                Nụ hồng vừa mới thiết tha
                                Nụ yêu chợt bỗng trổ già nhánh đau ...
                                
                                NHƯỢC THU 2000
NỖI  BUỒN CỔ                                  TÍCH
                               
                                Thêm                                  nửa mùa trăng đã đến rồi
                                Bao lần ta hỏi mượn trăng soi
                                Nhưng em đã dấu trong tiền kiếp
                                Làm vỡ trăng thề rã cuộc chơi
                               
                                Ta hóa thành pho tượng nghìn năm
                                Nghìn năm lẻ một đón trăng rằm
                                Sao em đâu vắng tình hoang phế
                                Ðã lỡ yêu rồi nên phải căm
                               
                                Ta lạc vào cổ tích tìm em
                                Nhờ trăng thắp đuốc tỏa đi tìm
                                Thấy em về lại nguyên tiền kiếp
                                Trong lớp lồng son thật ấm êm
                               
                                Ta chẳng buồn đâu chả trách đâu
                                Người ta sang quí mộng công hầu
                                Còn ta thơ giắt chưa đầy túi
                                Vần chỉ gieo vừa một chữ đau
                                
                                NHƯỢC THU
                                
TA                                  VỀ
                                NGÔ MINH HẰNG
                               
                                Một mai ta sẽ trở về
                                Bóng ta gọi nắng con đê đầu làng
                                Quốc ca từng nhịp hát vang
                                Gió reo và lá cờ vàng tung bay
                                Cây đa ấy lũy tre này
                                Ðón ta lá cũng vẫy tay , lá mừng
                                Ta về , mắt mẹ rưng rưng
                                Núi sông vào hội trùng phùng hoa đăng
                                Ta về phố cũ ta thăm
                                Ðem tin vui xóa đau thầm giải oan
                                Ta về lòng biển hân hoan
                                Sóng reo mừng nước Việt Nam hoàn hồn
                                Ta về rừng cũ ta hôn
                                Từng viên đất lạnh vùi chôn bạn tù
                                Gọi hồn từ cõi âm u
                                Ðứng lên rũ sạch thiên thu oan hờn
                                Ta về ghé đỉnh Trường Sơn
                                Hiển vinh tử sĩ thoát hồn vào mây
                                Ta quỳ ôm nhánh cỏ may
                                Vô danh muôn thuở còn đây anh hùng
                                Ta về ơi núi ơi sông
                                Cờ bay vàng khắp ruộng đồng như hoa ...
                                
                                NGÔ MINH HẰNG  25/07/2000
                                                                  
VỀ                                  NHÁNH RONG PHIÊU
                                TRẦN HUY SAO
                               
                                Mai                                  về chuốc một hồ trường
                                Dăm ba chuyện kể nhiễu nhương thăng trầm
                                Người đi biền biệt bao năm
                                Nhánh rong rêu nhớ ván cầu long đinh
                                Nhớ cây đa ngả bóng đình
                                Nhớ cô bé cũa riêng mình , năm xưa
                                Tại vì con mắt đong đưa
                                Ðôi môi chúm chím rách tưa hồn mình
                                Trái tim nhịp đánh trống Ðình
                                Bước chân muốn quỵ vì tình ....Tình ơi .
                                
                                TRẦN HUY SAO 1998 Xóm Ðình Ða Cát 
ÐÃ                                  XA RỒI NHƯNG VẪN NHỚ
                                NGUYỄN NGỌC TRÂN
                               
                                Ta đã xa rồi thuở kiếm cung
                                Nhưng sao vẫn thấy nhớ vô cùng
                                Những đêm gác giặc trên đầu núi
                                Sương xuống cho đầy thêm nhớ nhung
                               
                                Ðời lính gian lao nhưng vẫn mơ
                                Vẫn mộng cùng ai chuyện đợi chờ
                                Những đêm lùng địch bên rừng vắng
                                Vẫn thả hồn theo những áng thơ
                               
                                Có những trưa hè nắng cháy da
                                Những chiều mưa khóc lính xa nhà
                                Bùn đem đất đỏ pha màu áo
                                Vẫn nhớ về em , thương rất xa
                               
                                Nhớ những chiều, hành quân ven đô
                                Nghe lòng thương tiếc mấy cho vừa
                                Những trưa lội nước kinh bì bõm
                                Vẫn nhủ thầm em , tan học chưa
                               
                                Ôi những ngày xưa trôi đã qua
                                Nhưng trong ta không thể xóa nhòa
                                Những đêm mộng mị hồn ta đã
                                Nương gió bay về nơi rất xa .
                                
                                NGUYỄN NGỌC TRÂN
                               
                                LÒNG TA CHỈ MỘT                                  SƠN HÀ
                                LÊ KHẮC ANH HÀO
                               
                                Ừ                                  thì trăm mảnh chia xa ,
                                Lòng ta chỉ một sơn hà mà thôi .
                                Ừ thì đời có đổi dời ,
                                Với ta cũng chỉ một lời nghìn thu .
                                Dù cho sông núi mịt mù ,
                                Dù vai trĩu nặng tội tù bao phen .
                                Lòng ta vẫn nến lên đèn ,
                                Vẫn như trống dục , điệu kèn thúc quân .
TIẾP  NỐI ÐIÊU                                  TÀN XƯƠNG MÁU XƯA
                               
                                Hỏi khắp sông hồ nước cạn chưa
                                Biển còn đủ chứa những cơn mưa
                                Hòa chan nước mắt nghìn sau đã
                                Tiếp nối điêu tàn xương máu xưa
                               
                                Hỏi lá , hỏi hoa , hỏi cỏ cây
                                Hỏi người tay trắng những bàn tay
                                Giang sơn oan khuất màu tang tóc
                                Hỏi cánh chim hồng hoang cánh bay
                               
                                Chim lạc về đâu tận cuối trời
                                Con thuyền nào dạt giữa trùng khơi
                                Lòng dân mươi triệu còn u uất
                                Nước một màu tang ; Tổ Quốc ơi ;
                               
                                LÊ KHẮC ANH HÀO
                              
                                
VIẾT                                  CHO THẰNG EM CÙNG TRUNG ÐỘI.
                                TRẦN HOÀI THƯ.
                               
                                Một                                  chút cay cay mà lòng bỗng tủi
                                Buồn thì về đừng nán lại thằng em
                                Không sao cả , lên cao rồi xuống vực
                                Ðất mở rồi , ở lại cũng buồn thêm
                               
                                Chuyến tải thương cỏ rạp mình trải thảm
                                Xám sườn non, buổi ấy mới ra quân
                                Lên , trèo lên , ngựa rung bờm tóc xỏa
                                Hứng trăm ngàn oan nghiệt buổi thù chung 
                               
                                Cùng đứng lại hai chân , nghiêm , cúi  mặt
                                Ðây hàng quân đọc lại thiếu tên em
                                Người lính trẻ chưa đầy hai mươi tuổi
                                Nhớ thì về , cốc rượu để phần em .....
                               
                                TRẦN HOÀI THƯ (  Trích Thơ                                  Trần Hoài Thư ) 
NHỮNG  NGƯỜI                                  TÙ VỀ THĂM QUÊ CŨ.
                                NGUYỄN TƯ
                               
                                Ta về đứng ngó núi mong ,
                                Có con chim nhỏ , chạnh lòng hót vang ,
                                Mừng ta giờ trở lại làng ,
                                Tính ra mười bảy năm tàn có dư .
                                Xa quê dạo đó kể từ ,
                                Khi đi tóc hãy còn như mây ngàn.
                                Sá gì một kiếp ngựa hoang,
                                Giờ về mới thấy bàng hoàng nhớ mong .
                                Ngoài sân cây cải trổ ngồng ,
                                Chờ ta hết hạn tù xong mới già .
                                Khi về đã khuất mặt cha ,
                                Mới hay người đã bỏ ta trong tù .
                                Ngó lên dãy núi mù mù ,
                                Thấy mình nhỏ bé phù du vô cùng .
                                Hỏi thăm em đã mịt mùng ,
                                Quê chồng chắc cũng ung dung theo người .
                                Ngày đi tấm ãnh em cười ,
                                Giấu trong túi áo hơn mười năm qua .
                                Bây chừ mới trở lại nhà ,
                                Tóc râu màu đã bạc hoa râm rồi .
                                Mười bảy năm ở trong tôi ,
                                Mười bảy năm vẫn , bên đời có em .
                                Dù trong lửa đạn đau mềm ,
                                Ðôi khi nhớ lại những đêm quê nhà .
                                Dẫu người cũng đã quên ta ,
                                Thôi thì trách móc để mà làm chi .
                                Cảm thân lính chiến biên thùy ,
                                Nay sống mai chết biết gì tương lai .
                                Sau em là tháng năm dài ,
                                Còn tôi trước mặt một ngày chưa yên .
                                Ðạn bom lấp kín ưu phiền ,
                                Máu xương rình rập triền miên trong đầu .
                                Chưa kể tù tội khá lâu ,
                                Nuôi người ngã ngựa em đau một đời .
                                Dù về không gặp nhau thôi ,
                                Nhưng lòng cũng thấy mừng , rồi ra đi .
                                Chiếc ảnh ngày xưa nhu mì ,
                                Vẫn trong túi áo , đôi khi ngậm ngùi .
                                Bây giờ còn giữ nụ cười ,
                                Ðã hết chinh chiến mà người nay đâu  .....
                                
                                NGUYỄN TƯ.
TÌM  TRONG                                  QUÊN LÃNG
                                TRẦN MẠNH HÙNG
                               
                                Tìm                                  trong quên lãng tình xưa
                                Năm xa , tháng rộng ,gió mưa lụi rồi
                                Lúng liếng là lúng liếng ơi
                                Mắt em sóng sánh một thời đam mê
                                Tìm trong quên lãng câu thề
                                Tím chiều lỡ hẹn , đã khê đã nồng
                                Từ ngày con sáo sang sông
                                Ngõ nhà ai bụi tơ hồng héo hon
                                Ðã không giữ được vuông tròn
                                Tìm trong quên lãng có còn bóng nhau
                               
                                HOA SẤU TRẮNG
                               
                                Nhớ                                  thời trèo sấu trèo me
                                Trò chơi chồng vợ, lời thề buông câu
                                Cũng vờ làm lễ rước dâu
                                Rắc hoa sấu trắng trên đầu em tôi
                                Ngày xưa mơ mộng đâu rồi
                                Tôi đi tìm kiếm lại thời ngây ngô
                                Có ai mà đợi mà chờ
                                Bên đường hoa sấu hững hờ rơi rơi ...
                                
                                MÙA THU XANH
                               
                                Ðắm mình trong ánh mắt nhau
                                Ðể yêu thương được chìm sâu trong người
                                Xanh cây , xanh nước , xanh trời
                                Xanh trong đôi mắt của người ta yêu
                                Cánh vàng xao động nắng chiều
                                Mùa thu thầm kín bao điều mộng mơ
                                Ta như một đứa trẻ thơ
                                Khát dòng sữa mẹ , khát chờ tình em
                                Gió đưa hương cúc dịu êm
                                Bồng bềnh mái tóc xanh mềm mùa thu ..
                                
                                TRẦN MẠNH HÙNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét