Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

CHIỀU XƯA

CHIỀU XƯA



Anh vẫn đứng bên đường chiều ngóng đợi
Bóng em về chân sáo bước reo vui
Khung trời xưa vẫn xanh tình kỷ niệm
Em về đâu để năm tháng ngậm ngùi

Con đường tình hàng cây sao cao vút
Mùa thu vàng chiều gió lộng xôn xao
Lá sao bay trong chập chùng hư ảo
Em thật xa xa mãi tự hôm nào

Có bao giờ em về thăm trường cũ
Lặng nhìn màu mây trắng vẫn còn bay
Cơn gió nào trôi qua khung cửa lớp
Kỷ niệm xưa ray rứt mãi những ngày

Quán Bên Đường.2

Quán Bên Đường.

VÙNG KỶ NIỆM
KHIEU LONG

Ừ thôi từ đó em về
Ừ thôi từ đó ta mê mẩn buồn
Mùa thu sầu lá rơi tuôn
Buồn ơi chảy mãi cạn nguồn tình ta
Ðêm lung linh giọt mưa sa
Vùng xưa kỷ niệm ngọc ngà dáng em
Rượu nồng say giữa đêm đen
Cơn đau tiềm thức , cổ nghèn nghẹn đau
Nếu đời còn có mai sau
Ta mơ được chết giữa màu mắt ai


KHIEU LONG

TUỔI ÐÁ MÒN
TRẦN THÚC VŨ

Nắng có hồng trên hàng phựơng vĩ
Trùng khơi còn đủ sống năm xưa
Vườn còn nguyên nếp hoa phong nhị
Hoa cỏ sao đành lối ngẩn ngơ

Khi về cảnh cũ điêu tàn hết
Nắng cũng e dè buổi chớm mai
Em cũng ngậm ngùi lau nước mắt
Ðón nhau không thắm nổi môi cười

Lòng đã xanh xao đầu đã bạc
Nhớ nhau riêng một chút hơi tàn
Mắt chùng có cả trời tan tác
Và cả mùa thu đã quá giang

Tay ngại ngần tay nắng tủi ngày
Ưu phiền cho lá xót thương cây
Vực sâu sá kể lòng muôn trượng
Sóng nước cam đành vạn dậm mây

Con nhỏ ngại ngần xem mặt bố
Mắt nai ngơ ngác buổi quen đầu
Ta dường cũng thấy mình xa lạ
Còn tuổi nào cho tuổi nhớ nhau

TRẦN THÚC VŨ

BIỂN
PHẠM HỒNG ÂN


Biển rất gần và cũng rất xa
Gần như đời mẹ tuổi bôn ba
Xa như mơ ước em vừa chớm
Vời vợi mà sao vẫn đậm đà

Biển dịu hiền và dễ giận hờn
Dịu hiền như thuở mẹ tha hương
Giận hờn như lúc anh biền biệt
Ðau đáu chờ nhau nước mắt tuôn

Biển là mẹ biển cũng là em
Cuồn cuộn bao đời dấu tích riêng
Thân ái choàng vai ôm lục địa
Như ôm hòn máu trái tim thiêng

PHẠM HỒNG ÂN



NGÀY VỀ DƯƠNG THẾ
TRẦN THÚC VŨ

Mai ta trở lại với đời
Thân khô , cành nặng, ngậm ngùi dấu xưa
Từ ly tan đó bây giờ
Bao năm vất vưởng, nắng mưa cam đành
Hững hờ hương lửa ba sinh
Chiều thưa, bến quạnh , rêu xanh mỗi ngày
Thẫn thờ con nước qua đây
Cho ta gởi nỗi đau này được chăng
Trời cao tấp cánh chim bằng
Mà ta nào chỗ dung thân cuối đời
Nhục , vinh nhạt thếch môi cười
Cõi trăm năm đó mai rồi cũng qua

TRẦN THÚC VŨ
(Xuân Lộc Z 30A 1984 )



NGOÀI SÂN VẮNG
TRẦN THÚC VŨ

Ðêm đã bao nhiêu đêm trắng đêm
Xót xa từ một thoáng hương chìm
Ngẩn ngơ tiếng gió ngoài sân vắng
Ðể thấy sương chừng lạnh buốt đêm

Cả đến chiêm bao cũng hãi hùng
Tỉnh ra còn thảng thốt hư không
Ðầy trời trắng đục trăng năm cũ
Môi mặn càng thêm vị lạnh lùng

Ðỏ mắt càng thêm lả bóng ngày
Thẫn thờ mưa đổ suối quanh đây
Vườn xưa lá đẫm làn môi gọi
Lời hẹn sao đành khói thoảng bay

Tháng hạ mùa thưa núi bạc đầu
Ðiêu tàn cho tuổi đá thêm đau
Sáu năm lệ dấu hàng mi khép
Liệu đến bao giờ mới thấy nhau

TRẦN THÚC VŨ

( Trại Nam Hà 1981 )

ÐỜI MUỘN
TRẦN THÚC VŨ

Quẩn quanh tháng lụn năm tàn
Cây trơ phận mục còn dan díu đời
Lá đường lẻ bóng trăng soi
Cho mây năm cũ phương trời ngẩn ngơ
Ðầu non cam tuổi mây mù
Bao nhiêu rồi cũng ngàn thu ngại ngần
Ta từ sóng nước tương phân
Ðó hồn lau sậy, đây thân cát lầy
Ngựa cùng ganh sức chim bay
Vực sâu vẫn một cánh bay níu trời
Ngày buồn nhớ bóng đêm vui
Lòng sên cũng cả khung trời nhởn nhơ
Biển đau quặn nỗi mong chờ
Mà sông trăm ngọn vẫn chưa đổ nguồn
Thôi từ đây nhé chim muông
Rừng xao xác đã hao mòn tuổi cây
Tóc xanh giữ được bao ngày
Mắt trong cũng đã lòng tay thẫn thờ
Thinh không nào dấu khi xưa
Ðường chim muôn ngả bây giờ còn chăng

TRẦN THÚC VŨ
( Hoàng Liên Sơn 1978 )



CHUYỆN XƯA
NGUYỄN LINH

Cái thời anh cứ theo em
Chiếc cầu ao bước chân quen dập dềnh
Con thuyên nan nhỏ bồng bềnh
Chớ em sang bãi chồng chềnh nắng say
Thương em muốn nắm bàn tay
Ai ngờ thoăn thoắt cả ngày hái dâu
Thương tằm vất vả trước sau
Không thương anh lấy một câu hỡi người
Một thời em chửa biết tôi
Còn tôi để mất một đời vì em.

NGUYỄN LINH

VẠT NẮNG SÂN TRƯỜNG BỎ LẠI

NHƯỢC THU

Từ đó sân trường tôi khuất biệt
Hàng hiên em có đứng chơ vơ
Mỗi lần nghe lá rơi nhè nhẹ
Em có nhìn ra cửa lớp chờ

Từ vạt tóc bồng tôi hết lộng
Bảng còn thương phấn nhạt màu tươi
Mỗi lần em xóa bài trên bảng
Có xóa tan buồn đang bám môi

Từ dạo lối về tôi khuất nẻo
Em còn nghiêng nắng thẹn thùng che
Ðường xa có thấy lòng hiu quạnh
Dù nắng ngoài kia rực rỡ hè

Vạt nắng sân trường tôi bỏ lại
Ðể dầm sương giữ lấy quê hương
Cổng trường mở khép ngày hai buổi
Em có ngùi theo bóng dặm trường
NHƯỢC THU

NƯỚC NON NGHÌN DẬM
TRẦN HUY SAO

Mưa từ nỗi nhớ tôi thầm
Thương em ngàn dậm lạc trầm theo tôi
Ðất xa , lạ hẳn cảnh đời
Ðể năm tháng cứ lạc hoài quê xưa
Kể từ khăn gói gió đưa
Buồn vui chia với gió mưa ngậm ngùi
Hai ta chung một cuộc đời
Cũng như hồi đó chung lời yêu thương
Bây giờ chung nỗi đoạn trường
Nắm tay cho chắc mà bương tới cùng

TÌNH MỘNG


Hôm qua thức với đêm rằm
Mừng , trăng cũng có dự phần tới khuya
Mặc cho sương hột đầm đìa
Ðể cho cái rét ngoài kia thắt người
Vẫn chia nhau một nụ cười
Nhín lên trăng đã lạc trời bình minh
Chỉ còn có mỗi hai mình
Thấy chưa ? Ðời vẫn cứ tình . Tình ơi .

TRẦN HUY SAO

GIẤC MƠ TÌNH
TRẦN HUY SAO

Hôm qua đứng góc hiên nhà
Thấy em quét lá khô , và lá rơi
Em nhìn đâu thấy bóng tôi
Hát câu ví dặm tình ôi là tình
Bỗng dưng tôi lại thấy mình
Với em qua ngõ trúc đình dấu xưa
Ðể từ khăn gói gió đưa
Hai ta cùng chịu nắng mưa trong đời
Dẫu em chẳng nói ra lời
Cái câu ví dặm đã vời tôi sang
Hai ta đứng giữa ngỡ ngàng
Em buông tay chổi vội vàng bỏ tôi
Ðể tôi ở với đất trời
Vàng thu lá rụng , lá rơi nỗi buồn .

TRẦN HUY SAO
(HÃY NÓI VỀ CHÚNG TA)

MƯA BOSTON , SẦU ÐÀ LẠT
HẢI TRIỀU

Ta đến Boston lần đầu
Hơi mưa lạnh , những nỗi sầu Lâm Viên
Gió tung cọng tóc ưu phiền
Thấy em Ðà Lạt áo viền vạt hoa

Boston ướt đẫm mưa sa
Em đi ướt lạnh hai tà áo bay
Gió ru trăng với mưa mây
Ai ru em ngủ những ngày tháng xưa

Cõi người ai lệ trong mưa
Cõi ta cõi tạm bên bờ trăm năm
Người xưa trăng lạnh tay cầm
Thanh gươm mài bạc tóc căm lửa thù

Hỡi ơi , nhật nguyệt thiên thu
Phong vương huyết lệ, quốc thù còn mang
Ta đời quốc phá gia tan
Mưa rơi ướt mặt , hay hàng lệ tuôn .

HẢI TRIỀU

MAY
LUÂN HOÁN

May cho em lúc bấy giờ
Tôi còn là gã trai ngờ nghệch yêu
May cho em lúc sắp liều
Có làn mây bỏ xuống chiều hạt mưa
May cho em lúc mới vừa
Chuyến xe đến sớm , kịp đưa mẹ về
May cho em lúc nằm kề
Có con rệp lạc tay đề bài thơ
May cho em lúc giả vờ
Có giọng ai hát bất ngờ ngoài hiên
May cho em lúc nổi điên
Có men rượu kịp xô nghiêng xuống đời
May cho em lúc thấm lời
Có người gõ cửa rủ chơi ván cờ
May cho em lúc bấy giờ
Ta vừa nghiện ngập làm thơ ve tình

LUÂN HOÁN

Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010