"Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hót bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả họa mi và sơn ca phải ghen tị. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính thượng đế trên thiên đình cũng phải mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy."
Lần đầu tiên khi tôi nghe bản nhạc này, thì nó đã gắn liền với một câu chuyện bi thương. Tiểu thuyết "Tiếng chim hót trong bụi mận gai" có lẽ không hề xa lạ với nhiều người trong chúng ta. Nhưng điều tôi muốn nói là truyền thuyết trên.
Tiếng chim hót vang vọng từ chốn nào sao nghe xa xăm quá. Từng nốt nhạc lặng buồn, nghẹn ngào bao nỗi niềm chua xót lẫn đắng cay. Lúc dâng trào, mãnh liệt, lúc như chìm vào im lặng mênh mông. Phải chăng là tiếng nấc của số phận đau đớn. Đã biết là sẽ như lao ngực vào bụi gai khi trao trái tim cho một ai đó, thế nhưng sao...? Một khúc ca đầy đau thương của con chim bé bỏng, không một lần tái sinh, chú vẫn lao vào bụi rậm. Phải chăng cũng như con người, sẵn sàng hi sinh tất cả, kể cả mạng sống của mình, để mong một phút giây hạnh phúc. Để mong vầng trăng khuyết sẽ tròn đầy...
Một khúc ca khiến cả Chúa trời cũng phải mỉm cười, rồi bật khóc.
Tiếng chim vang trong bụi mận gai sao nghe não nề, vang vang trong bóng chiều dần tĩnh mịch.
Một nốt thăng cho ta quyến luyến, một nốt trầm cho ta buồn bã. Chợt khiến cho vạn vật rung động khác thường.
Tiếng nhạc hoà lẫn tiếng chim hót trong trẻo sao nặng nề bao nỗi ưu tư. Cái chết đến sao quá dễ dàng, nhưng sống mà không một lần được nếm trải mùi vị của hạnh phúc thì sống cũng không còn ý nghĩ.
Tiếng hót ấy ẩn trong đó sự luyến tiếc cuộc đời, hay là câu trả lời cho hai từ "hạnh phúc"...
Vẫn buồn, vẫn mênh mang bao nỗi niềm khó tả, tiếng chim ấy vẫn vang trong chúng ta...
Là cảm xúc của mỗi chúng ta. "Không một lần được tái sinh như loài phượng hoàng rực rỡ, nhưng con chim nhỏ vẫn lao vào bụi mận gai.... " |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét