Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Ly cà phê mùa thu

Ly cà phê mùa thu


Tieuduong.net.vn - Tập thơ : Ly cà phê mùa thu


Là một bác sỹ chuyên nghiệp,Hồ Khải Hoàn không định làm nghệ thuật như người bố của mình, gã như con chim cu buổi sáng đẹp trời ngứa cổ gáy chơi. Tiếng gáy trẻ trung tươi mát nhẹ nhàng như chính tính tình của Hoàn. Đôi khi ta bắt gặp vài nghịch âm ray rứt, vài quãng trầm suy tư của kẻ từng trải...

Hàn Vũ Hùng (Nxb Lao động-1995)

Hồ Khải Hoàn đã tìm đến tình yêu thi ca với một niềm đam mê trong trẻo nhất. Giống như tất cả cuộc sống của mọi loài từ thiên nhiên cho đến cuộc sống con người, tuy có khác nhau nhưng mãi mãi giống nhau về một điều: Tất cả chúng ta, cả cỏ cây, sông núi luôn luôn hướng về Mặt trời thi ca như những ngọn Hướng dương cuồng nhiệt nhất. Và đó cũng chính là điều chúng ta bắt gặp khi đọc Mặt trời lãng tử của Hồ Khải Hoàn.

Nguyễn Quang Thiều (Văn nghệ trẻ, số 2-12/1/2003)







Bất chợt

Ta bất chợt nhìn trời qua ảo giác

và mùa xuân như rượu

... say mềm

Em đến… em đi

mắt buồn… ngơ ngác

tiếng còi tàu ướt lạnh sương đêm

Ta bất chợt yêu đời như cỏ dại

lan man vô tận…

những chân trời

Cỏ cứ mọc

mà em đi mãi…

để thì thầm… rớt lại

... nẻo xa xôi

Vàm Cỏ Đông, 5/2005

cấm

Anh đi bên em giữa vườn chiều

trái chín trên cành nửa tầm tay với

gió ngược sông đưa hương xa vời vợi

trái trong vườn

được hái không em?

Anh - chàng trai - cốc rượu hừng men

hai bàn tay như thừa… rẽ bâng quơ đám lá

chạm trái cây… má em chín đỏ

lâng lâng… man mác…

sóng đôi bờ

Giữa vườn chiều đâu thực? đâu mơ?

cây trái đong đưa… ai dám hái?

đắm bên hoa

mắt lá cười nghiêng lại

làn môi

giọt nước trên cành…

Êva nàng ơi… say trái cấm vườn xanh

trời đày xuống trần gian

bất tử…

Tình yêu đến rồi

vẫn còn vương nợ

giọt nước trên cành chưa rớt

xuống

môi em…

Gần

Tặng Cao Quý Hoa

Anh nhìn qua khe cửa

Một nụ hoa dậy thì

Chấm tròn lim dim ngủ

Lắc lơ - xuân - chưa về

Anh nhìn qua ô cửa

Mùa xuân đang về rồi

Một cánh buồm mây trắng

Neo đậu cuối phương trời

Anh nhìn ra khung cửa

Em như một thiên thần

Vòng tay anh xiết chặt

Mùa xuân đến… rất gần…

Chỉ có lời ru


Cho con gái Hồ Quý Nhân

Cha muốn là cây xanh toả bóng mát cho con

Nhưng con ơi - nắng trời không dễ gì che được

Cha chỉ có lời ru đôi bờ sông nước

Vỗ về con bao tháng, bao ngày…

Lời ru ngẫm từ ngọt, đắng, chua, cay

Ngẫm từ mùa màng nổi trôi mưa lũ

Những ý nghĩ nhập nhoè con đường cũ

Con đường nào con sẽ đi qua?

Quả thị không dễ rơi vào bị của bà

Sung chẳng rụng bên đường Đại Lãn

Thì dòng sông vẫn khi đầy khi cạn

Thì dòng sông vẫn bên lở bên bồi

Cha ru con câu hát của mây trời

Của quê hương, của trăm miền đất lạ

Của những con người sống cuộc đời vất vả

Đến bao giờ mới có một mùa xuân?

Cha ru con – bàn tay mẹ tảo tần

Nước mắt cha thấm từng trang bản thảo

Vẫn cây trái ngọt ngào từ gió bão

Những cánh đồng rộn rã đợi ngày mai…

Cha ru con ngày rộng tháng dài

Bàn chân con sẽ lội vào mưa nắng

Tâm hồn con xanh trong sâu lắng

Có cuộc đời nhân ái ở bên con

Hà Nội, 5/12/1999

Quấy bột cho con

-Nào uống đi

nhâm nhi gì nữa

rượu bây giờ chẳng thiếu chi

-Nào uống đi – một chút buồn để nhớ

cái chức “bật mã ôn” nhắc đến làm gì

-Người xưa bảo “trà tam- tửu tứ”

ta không cần “thứ bốn” vô đây

ba thằng uống – một Người say thôi chứ?

Nói ngắn đi - đừng mang giọng trình bày…

-Này, ở đây “tai vách, mạch rừng” đấy

nói đến ai, bác nói nhỏ thôi

-Ta đã nói - rằng - ta không biết sợ

cuối xuân nay, quá nửa đời rồi…

những lời nói to là những lời nói thật

những lời đường mật không phải lời nói to

uốn lưỡi bảy ngày mới có lời đường mật

nhện hỡi nghe chăng tiếng nấc của tò vò

-Đời giả dối, ai người sống thật?

Giả thật nào mà chẳng gói cùng tro…

-Xoay lưng lại với thầy, cắm dao vào sườn bạn

ghé tai với bà này, cao giọng với ông kia

ai còn nhớ những tháng năm bom đạn

sống bên nhau… chết chẳng chia lìa

-Xin hai bác

nốt chén này thôi nhé

em còn về quấy bột cho con

-Quấy bột cho con a?

chú mày khá đấy

-Thôi… cả ba cùng về…

quấy bột cho con…

À ơi cái ngủ


Cho Hồ Quý Nhân và Hồ Bảo Châu

…à ơi cái ngủ

ngủ nào ngủ ơi…

…trời xanh có mắt

mắt xanh nhìn trời

toan tính nhỏ nhặt

vẫn là trời thôi

…à ơi cái ngủ

ngủ nào ngủ ơi…

…ngủ nào cái Tép

ngủ nào cái Tôm

trời không có mắt

lưng bà còng hơn

…à ơi cái ngủ

ngủ nào Tép Tôm…

…mùa màng nắng gắt

ai đổ mồ hôi

ai sôi nước mắt

cho tròn vành nôi

…quê mùa là mẹ

tổ quốc là con

bố là giông bão… ngủ bên trăng tròn

Hà Nội, 23/10/2002

Nhỏ nhen

Từ ngày xưa bà dạy cháu rằng:

“Nhỏ bé nhất đời là cái kim, cháu tìm giúp bà đấy”

Cái kim của bà, cháu dễ dàng tìm thấy

Còn cái gì nhỏ bé hơn không?

Cháu ở bên bà tròn chín mùa đông

Đêm cháu lạnh, bà nhóm thêm bếp lửa

Rồi bà đi… không về nữa

Bà mang kim về đâu bà ơi?

Cháu lớn lên, đến khắp nẻo chân trời

Những vi trùng, siêu vi trùng cháu đều tìm thấy

Qua kính hiển vi, nó cũng như cái kim ngày ấy

Còn cái gì nhỏ bé nữa bà ơi?

Lội giữa đường đời, áo giấy lẫn ma trơi

Con kiến oằn lưng, con cua nắng cháy

Nhỏ bé những gì cháu đều nhìn thấy

Cái nhỏ nhen của con người - chẳng dễ nhận ra đâu.

Hương

Đã có bảy lần ta đến Huế

riêng một lần môi chạm nắng sông Hương

Huế màu tím hay vì mưa mà tím

em tinh khôi như buổi tan trường

Sông lặng im - ngàn đời im lặng

ta biết đâu sông vẫn xuôi dòng

xác ở trên bờ - hồn quẫy sóng

có bao giờ hiểu được nông sâu?

Ngự Bình hỡi…

bước lên…

ta chạm đầu mây trắng

em lui về một thuở hồng hoang

hương cỏ lạ bốn mùa thơm nắng

thăm thẳm chân trời mong nhớ mênh mang...

Sông Hương ơi… thôi không gọi nữa

bao thi nhân cất tiếng gọi sông rồi

sông không chảy mà chính lòng em chảy

ta cũng xuôi dòng… muôn kiếp sông ơi…

Những thành quách lâu đài lỡ mai ngày sụp đổ

chiếc cầu cong cho Huế tháng năm vùi

có một sông Hương giấc mơ không vỡ

lặng lẽ bên đời cất giấu mọi buồn vui…

Lụa

Thân em như tấm lụa đào

Anh mang ngọn gió lùa vào tóc em

Hai tay nâng tấm lụa mềm

Áp vào lồng ngực… trong đêm lụa là

Trời ơi! Man mát thịt da

Nõn nà - trong trắng - ngọc ngà… đợi anh

Em đi trẩy hội kinh thành

Lụa em gửi lại trên cành hoa sen

Thôi rồi giấc mộng mơ tiên

Lụa em may áo xe duyên bên người…

Ngàn sông cách trở buồm ơi

Thuyền anh vò võ ngàn khơi… không bờ!

Nở và tôi

Tôi lại về bên sông…

tìm Nở của tôi

nải chuối xanh thu lu góc chiếu cũ

be rượu quê đẫm màu nước mắt

đẫm nụ cười của Nở đêm trăng…

Tôi nhìn em... không phải bằng mắt tôi

tôi nhìn em bằng chính mắt em

lời chân thành… lại là lời không thật

Tôi giã từ đốm lửa làng quê

hoá thân Chí Phèo từ đêm trăng ấy

và ra đi…

rượu mắt be đỏ dậy

thấm xuống núi đồi xoã mái tóc em

thấm vào vầng trăng hằn dấu chân chim

đời trái ngang… cho người lỡ hẹn

Nở ơi

... em có còn đợi tôi trên bến?

mắt em như rượu.. đốt lòng tôi…

Đằng ấy


Có một đằng ấy ra đi… ra đi… và ở lại

Đằng ấy ơi…

xa cách mấy năm rồi

tôi vẫn nhớ, đâu dễ quên đằng ấy

tuổi học trò trong tôi thức dậy

những vui buồn đắng ngọt mênh mang

Tóc xuống vai nghiêng bóng lá bàng

mắt biếc xanh- một trời mơ ước

cánh buồm nhỏ- lao xao sóng nước

tôi trộm nhìn…

đằng ấy cũng nhìn tôi

Đôi mắt tôi muốn hoá thành lời

đằng ấy ơi… tôi yêu đằng ấy quá

mà đằng ấy cứ ngẩn ngơ đến lạ

để gió chiều chia nắng phôi phai

Tôi tìm ai? tôi đi tìm ai?

mặt đất cỗi cằn nhập nhoè ánh lửa

mảnh vụn bên đời đốt cháy miền thương nhớ

bao năm rồi… đằng ấy nhớ tôi không?

Tôi đã đi chín núi mười sông

xuôi ngược dòng đời bon chen cơm áo

những bóng đen của sắc màu hư ảo

vẫn còn đây đằng ấy... của tôi ơi

Tôi đã đi ngót nửa đời người

những bến vinh quang những bờ tủi nhục

năm tháng lênh đênh giữa dòng trong đục

chợt nhớ về… đằng ấy... thuở xa xôi


Không thể

Người có thể

bắt ta ngậm mồm

không được nói

Người có thể

trói chặt tay ta

không được viết

Người có thể

bắt ta há mồm… xuôi tay…

và chết…

Nhưng

… người không thể ngăn ta

đến bên em

... dẫu không trọn một ngày

Khép

Tặng Tác giả tập thơ Cửa Mở

Khép một bình minh- vỡ oà bóng tối

khép một con đường… anh không trở lại

khép một hận thù

… em ơi xa mãi

Khép một bờ môi- tình yêu chợt đến

khép một bờ mi… dùng dằng người ở

cổng tình vẫn mở mà tình vội quên?

lối xưa chưa tỏ mặt người nhá nhem

Ta đi trong đêm... sao trời thức lối

ta đi giữa ngày… khói sương cát bụi

con đường mang tên - người đi không tuổi

sông sâu biết lội

đò đầy…cứ sang

Thôi em… đừng khóc

rượu cay mắt nồng

Khép rồi mưa nắng nổi chìm bão giông...

Trở lại tìm em

Trở lại tìm em con đường rơm rạ

dấu chân xưa… thoi thóp mắt tôi

hoa cưới ai bỏ quên lối cũ

hoàng hôn trôi sông tím thời gian

Lá khóc cho cây

nắng khóc cho mưa

hạt bụi đời tôi lửng lơ trời châu ngọc

đi tìm em trái tim tôi thiếu máu

(tim của tôi - máu lại là em)

Nước mắt rơi - đá - nuốt theo lời

đắng cay găm ngực - đau - đá trào nhung lụa

rơm rạ ơi, dấu chân em ngày ấy

hay dấu chân tôi bước hụt chân người?

tôi xa lạ, hay ngoài tôi xa lạ?

yêu em

sóng vỗ

...không lời

Trở lại tìm em con đường rơm rạ

tôi gặp tôi hoang vắng gót chân trời

không nhặt được những gì không đánh mất

em ở đâu... máu của tim ơi?

Ly cà phê mùa thu

sương

buồn

chấm tóc

Ta nuốt thời gian

đắng

lạnh

khê nồng

Ai vay mượn tình yêu phút chốc

bọt bèo

muôn kiếp

lênh đênh…

Xin trả hết nợ nần cho mùa thu quyến rũ

nẻo đường quê… rưng rưng nắng mây chiều

em còn đợi ta bên lưng núi?

mùa thu về - hơi thở của người yêu…

Ly cà phê mùa thu

đừng uống nữa

thi nhân lãng đãng bóng dài

hoàng hôn chầm chậm - người tình cũ

khách lữ hành khăn gói đợi ngày mai

Ly cà phê mùa thu

chưa cạn

hoạ mi đâu đó cất lời

ngơ ngác nao lòng tiếng chim bên phố

người có hay- tiếng hót ấy trong lồng (?)

Ly cà phê mùa thu

giũ sạch áo bụi

phố cũ nhoè sương

người đi…

về núi…

bỏ lại chiếc lồng và đắng đót xanh trong…

Ly cà phê mùa thu... em ơi… đừng khóc

nếu ngày kia anh chẳng trở về

em hãy đợi như mỗi ngày vẫn đợi

một âm thanh vút giữa mây trời

vị đắng nào sẽ ngọt trên môi…


Hồ Khải Hoàn
CÁC TIN KHÁC
dot Nước mắt
(Tặng những người đàn bà BVNTTW)', 350)" onmouseout="hideddrivetip()">Nước mắt
( 14/05/2010)
dot Hồ Khải Đại và bài thơ đề tặng Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Thơ Hồ Khải Đại thực sự là thơ của người lính viết về người lính, viết cho người lính… “Tôi không trọng kỹ thuật làm thơ. Bởi vì, nếu cứ đeo đuổi cái kỹ thuật thơ, thì thơ ấy sẽ chỉ là thơ nghệ thuật, nó chỉ là một giấc mộng xa vời, hão huyển, không phải là thơ dành cho cuộc sống. Bây giờ, các nhà thơ trẻ, tôi không hiểu họ nói cái gì, họ nghĩ cái gì… Hình như, họ chưa tìm được mục đích sống cho những cái mà họ viết ra, rồi gán cho nó danh xưng “thơ” cao quý!...” – lão thi sĩ Hồ Khải Đại tâm sự. ', 350)" onmouseout="hideddrivetip()">Hồ Khải Đại và bài thơ đề tặng Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
( 13/05/2010)
dot Gửi lại một tình yêu
Mười mấy năm trời sống ở xứ Thanh, rồi bắt đầu lưu lạc ở một miền đất mới, nơi được mệnh danh là một trong những đất nước giàu nhất châu âu. Rồi được đi nhiều nơi, được ngắm những kì quan thế giới với muôn màu của những vẻ đẹp khác nhau...', 350)" onmouseout="hideddrivetip()">Gửi lại một tình yêu
( 13/05/2010)
dot Tháng 5 về
', 350)" onmouseout="hideddrivetip()">Tháng 5 về
( 13/05/2010)
dot Phố xưa
Sau gần 8 năm phiêu bạt nơi đất khách, tôi trở về với con phố ngày xưa với một cảm giác thật đặc biệt. Dù đã đi qua rất nhiều những con phố ở nhiều thành phố và những đất nước khác nhau, nhưng không nơi nào cho tôi lại được cảm giác bình yên như phố nhỏ ngày nào. ', 350)" onmouseout="hideddrivetip()">Phố xưa
( 13/05/2010)
dot Gửi đến mẹ ngàn lời yêu thương
" dù="" lớn="" là="" của="" mẹ.="" Đi="" suốt="" đời="" lòng="" mẹ="" vẫn="" theo="" con="" .="" ,="" 350)="" onmouseout="hideddrivetip()">Gửi đến mẹ ngàn lời yêu thương
( 13/05/2010)
dot Gửi lạnh cho em
', 350)" onmouseout="hideddrivetip()">Gửi lạnh cho em
( 13/05/2010)
dot Cấu trúc
', 350)" onmouseout="hideddrivetip()">Cấu trúc
( 13/05/2010)
dot Nhà thơ
', 350)" onmouseout="hideddrivetip()">Nhà thơ
( 13/05/2010)

1 nhận xét:

  1. Ta bất chợt nhìn đời như ảo mộng

    đón trăng lên qua chén rưọu

    ... say mềm

    Em chợt đến… chợt đi

    buồn… ngơ ngác

    Năm canh dài thao thức với sương đêm

    Ta bất chợt thấy đời

    dài vô tận…

    Vừa xa xôi chợt gần gũi

    đến vô cùng

    em đi mãi…

    để hồn tôi… rớt lại
    ... nẻo xăm
    lặng lẽ lối đi về

    Trả lờiXóa