Phải nghe hôm nay sẽ là một câu chuyện buồn của một độc giả gửi đến chia sẻ với chúng ta. Phải chăng khi đánh mất đi rồi những gì đã có, người ta mới cảm thấy hối tiếc? Nhưng luôn như vậy, quay lại là quá muộn. Tiếc nuối về tình yêu đã có, những điều như vậy luôn xảy ra và in sâu vào trong tim ta những nỗi đau hằn sâu. Mời các bạn cùng theo dõi câu chuyện và nghe ca khúc 25 minutes của Micheal Learns To Rock như một khúc hát đồng cảm.
Nhóm nhạc: Micheal Learns To Rock Em là người con gái tôi yêu nhiều thứ hai, thậm chí đến lúc tôi còn chưa xác định tình cảm tôi dành cho em là nhiều bao nhiêu.
Tôi biết, tình cảm em dành cho tôi. Cái thứ tình cảm nồng nàn, bao dung, đủ đốt cháy mọi rào cản về khoảng cách.
Ngày em nói chia tay, tôi hững hờ: "vậy à, thì chia tay". Em tát tôi một cái thật mạnh, tôi lạnh lùng vô cảm đón nhận. Em ôm tôi thật chặt, chặt đến nổi tôi tưởng chừng như ngạt thở.
Em hôn lên guơng mặt đã đỏ ửng một bên của tôi và nói: "Em biết trong cuộc đời của anh, em mãi mãi chỉ đứng vị trí thứ hai, em vĩnh viễn không thể chấp nhận điều đó. Và em biết, nếu không thể làm người con gái anh yêu nhất, thì em muốn làm người con gái đầu tiên làm anh đau lòng, nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn ."
"After sometimes I've finally made up my mind She is the girl and I really want to make her mine I'm searching everywhere to find her again To tell her I love her And I'm sorry 'bout the things I've done
I find her standing in front of the church The only place in town where I didn't search She looks so happy in her weddingdress But she's crying while she's saying this ..."
Em hôn tôi lần cuối, rồi quay mặt bước đi. Tôi ngồi đó, mỉm cười, em đi lấy chồng. Tôi ngồi lặng lẽ lâu lắm, không hiểu tại sao nước mắt cứ rơi, rơi mãi. Rồi tôi bật khóc, tôi khóc nức nở như một đứa trẻ.
Gạt vội những dòng nước mắt, tôi rảo bước ra về. Và tôi lại mỉm cười, có một điều mãi mãi em không biết, tôi đã yêu em. Vì tôi không thể cho phép mình ích kỷ, tôi đã không thể mang lại hạnh phúc cho em, thì tại sao tôi lại bắt em phải chờ đợi một điều gì đó vô vọng như tôi đã chờ đợi?
Khi tình yêu qua rồi, người ta mới lại tiếc nuối những gì không thuộc về mình nữa. ( Ảnh minh hoạ, Nguồn: Internet) Hôn lễ của em tôi không đến dự...
Mãi sau này tôi mới biết được một điều, người bạn thân nhất của em đã nói cho tôi nghe: Em đã chuẩn bị tất cả về mặt tâm lý lẫn những xấu hổ mà em đã lường trước. Chỉ cần tôi xuất hiện, em sẽ nói xin lỗi với chồng chưa cưới của mình, em sẽ nói cho cha mẹ em biết: tôi là người em yêu.
"...Boy I missed your kisses all the time but This is twentyfive minutes too late Though travelled so far Boy I'm sorry you are Twentyfive minutes too late."
Nhìn tập hình cưới của em, tôi không nhìn thấy tấm hình nào em cười cả.
Em, có những điều em mãi mãi sẽ không biết, vì giờ em đã có một gia đình rất hạnh phúc. Đêm đó tôi có đến, nhưng tôi không đủ can đảm để bước vào nhà thờ. Khi tôi nhận ra một điều, tôi không thể nhìn thấy người con gái tôi yêu thành hôn thì cũng là lúc đã quá muộn. Nếu lúc đó tôi bước vào, thì có lẽ giờ mọi chuyện đã khác rồi em nhỉ? Biết đâu ở một nơi nào đó trên trái đất, tôi và em đã có một gia đình ấm cúng?
"...Against the wind I'm going home again Wishing me back to time when we were more than friends But I still see her in front of the church The only place in town where I didn't search She looked so happy in her weddingdress But she's cried while she was saying this."
Nhưng thôi, cứ để trên trang cuộc đời phiêu bạt của anh có hình bóng của một người con gái - người con gái đầu tiên làm anh đau, nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn.
( Bài viết do độc giả có địa chỉ email lonely_wolf444@yahoo.com gửi tặng) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét