Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

MẸ VÀ TẾT - QUÊ HƯƠNG VÀ THẦN THOẠI

MẸ VÀ TẾT - QUÊ HƯƠNG VÀ THẦN THOẠI

Anh bước vội vào trong toa xe điện. Một chút ăn năn vì anh về muộn. Anh lỡ quên, hôm nay ba mươi Tết! Anh tìm một chỗ ngồi kín đáo và cố thu người sao cho ấm. Anh vụt nhớ, bên nhà giờ này là mồng một Tết.

Anh nhớ câu thơ ai viết: "Đêm xuống bên ni, ngày lên bên nớ". Mắt anh đau đáu nhìn ra ngoài trời. Chicago tràn ngập tuyết!

Chiếc tàu điện cần mẫn, lặng lẽ dưới tuyết lạnh đưa đoàn lữ hành về các vùng ngoại ô Chicago. Những liễn gấm, những lư đồng sáng choang của chiều ba mươi Tết, và mùi hương trầm quyện vào nhau như một cuộn phim trùng trùng điệp điệp hiện ra đậm đặc từng nét trong trí tưởng của anh.

Image
Ở xứ người nhớ hoa Đào của Tết quê hương

Anh nhớ cây tre nêu trong sân nhà mỗi chiều ba mươi Tết. Anh nhớ mảnh vải điều hình tam giác, mắc trên đỉnh nêu. Trên mảnh vải đỏ ấy cha anh vẽ 4 vạch ngang và 5 vạch thẳng bằng mực Tàu đen mà ông cụ gọi là "tứ tung ngũ hoành".

Thật sự không một ai trong gia đình biết "tứ tung ngũ hoành" mang ý nghĩa gì! Họa chăng chỉ có cha anh biết. Nhưng ông cụ không hề nói cho ai hay trong lúc ông còn sống. Ông cụ cũng mang niềm bí ẩn ấy theo ông xuống tuyền đài!

Anh nhớ mẹ anh vô hạn, người vừa qua đời cách đây mấy năm! Mẹ anh năm nào cũng vậy, vào nửa đêm ba mươi Tết, bà mặc áo dài thâm đen, đứng trong sân nhà với nắm nhang đưa cao trên đầu. Mẹ anh khấn vái mười phương. Lời cầu nguyện của bà tưởng chừng rung động muôn sao trên trời! Bà nguyên cầu sức khỏe cho chồng cho con, cho xóm giềng làng mạc, cho đồng xanh lúa tốt, cho các con ăn học thành đạt nên người để sau này giúp đời giúp nước! Lúc ấy mẹ đâu có hay, một trong những đứa con thành đạt của mẹ sau này đang giang hồ rong ruổi xứ người!

Anh về đến nhà muộn. Anh xin lỗi vợ. Chị buồn, nói lẫy:

- Anh cũng biết hôm nay là ba mươi Tết nữa sao?

Anh cúi đầu lặng thinh, rồi nhìn bàn thờ cha mẹ, nhang đèn đã để sẵn. Vợ anh đến bên cạnh, ôm vai anh, nói trong giọng ngậm ngùi:

- Anh vào nhà trong tắm rửa, thay đồ. Em bày cỗ xong rồi. Anh ra lên nhang đèn rước ông bà cha mẹ hai bên về ăn tết. Và anh nhớ khấn nguyện với với ba mẹ, năm tới mình về Phan Rang, xóm Động, ăn Tết ở quê nhà, nghe anh!

Nghe vợ nói, anh có cảm tưởng như nghe mẹ anh nói với cha anh mấy mươi năm về trước! Anh thầm cảm ơn vợ. Anh đi vào phòng. Không hiểu sao, anh lại gọi với ra hỏi vợ:

- Khuya nay em nhớ làm lễ giao thừa chứ?

- Nhớ chớ anh! Như mọi năm, năm nào em cũng làm lễ giao thừa cúng sao, cầu nguyện cho gia đình sức khỏe, cho các con ăn học nên người... như mẹ làm mấy mươi năm về trước, anh còn nhớ không?

Đứng trong nhà tắm, nghe vợ hỏi, mắt anh cay xè! Cái khăn tắm anh cầm như muốn tuột ra khỏi tay...


Đào Như

1 nhận xét:

  1. Nhẹ nhàng từng cánh tuyết bay
    Vẫn vơ lạnh thả thân này xót xa
    Tìm đâu giọt nắng quê nhà
    Trần lưng đợi gió nồm pha hạ chiều.

    Tìm đâu bóng dáng thân yêu
    Đưa con đường cũ chở chiều vào đêm
    Mảnh trăng lơ đãng bỏ quên
    Mắt vui say đắm mơ trên biển tình.

    Xa nhau giờ mộng chẳng xinh
    Giá như ngày ấy chúng mình đừng quen
    Thì nay đỡ cảnh trăng đèn
    Đèn khêu lay lắt ,trăng hoen bóng sầu.

    Đường đời hai ngả xa nhau
    Một thân trĩu nặng tuyết sầu phương xa
    Một thân ôm ngọn gió nhà
    Đôi lòng quanh quẩn nghĩ xa nghĩ gần … st

    Trả lờiXóa