Bài nhạc mở đầu bằng tiếng guitar + piano rất dịu dàng. Giai điệu thật chậm, thật đều, như từng nhịp bước thầm lặng. Văng vẳng như có tiếng vilon lê lết phía sau, như tăng thêm cái não nề, u ám. Dường như có một cơn mưa đang chuyển dần, tiếng sấm văng vẳng xa xôi, mơ hồ nhưng chẳng thấy dòng người hối hả, chỉ có nhịp bước đều và chậm rãi. Rồi đến một khoảng lặng, không nghe tiếng bước nữa. Và rồi một giọng nói - giọng nói thì đúng hơn giọng hát - thật trầm, thật chậm cất lên.
I'm standing here Watching the clouds float by
Thoạt nghe thấy hao hao giống giọng Trí Quyền mà mấy năm về trước tối CN nào cũng thao thức để nghe CT nhạc bất hủ của anh. Giọng nói thật ấm. Và truyền cảm nữa. “Tôi đứng lặng yên nhìn mây bay”. Cảnh chưa hẳn đã buồn. Nhưng giọng đọc thật buồn! Vốn dĩ người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Và con người có chất giọng buồn đó đang đứng lặng. Cách nhập đề hết sức kinh điển. Tôi đứng đây. Và như để giải thích, lặng lẽ thêm vào ngắm mây bay, giữa âm vang tiếng sấm… và suy tư… nhưng không thừa nhận. Tôi chỉ đang ngắm mây bay thôi! Để rồi một khoảng lặng kế tiếp, nỗi niềm dâng lên:
Wondering why the pain never deserted me The sadness, sorrow, bewilderness that never… left Dẫu biết rằng “the pain inside is the worst pain”. Ko phải nỗi đau về thể xác. Một kẻ vạn lý độc hành tuy rất muốn tránh, không thích dùng/nghe những chữ như left, away, gone… nhưng không thể trốn chạy, không còn cách diễn đạt nào khác. Phải dùng, nên ngập ngừng, như sau sự cân nhắc cũng buộc lòng phải nhìn nhận.
I'm flying away
Chỉ một khoảng ngắt nhưng chất chứa những suy tư, như có sự đắn đo, lựa chọn cách thể hiện khác. I’m flying vốn là một cảm giác bồng bềnh hư ảo, đầy đam mê phiêu lãng, nhưng chỉ thêm vào away, sự tình đã khác. Không còn là cảm giác lâng lâng, mà là sự trốn chạy, tránh xa. Tránh xa một nơi, một thứ, một người, hay mọi người? Tất cả đều rất dễ dàng. Nhưng trốn chạy đi đâu để tránh xa chính nỗi đau nội tại? Thực tế vốn không thể chối bỏ. Thực tế vốn phải nhìn nhận. Và từng bước chân, từng giai điệu lại tiếp tục chậm rãi buông ra từng lời tâm sự.
Holding hands with myself Sharing life with myself
Dĩ vãng ngày xưa holding hands. Lời thề mai sau sharing life. Tất cả giờ đây chỉ còn me and myself. Không còn ai khác. Tất cả chỉ với myself. Không còn hơi ấm, không còn những nồng nàn, không còn… tất cả. Tất cả còn lại chỉ là nỗi cô đơn. Gieo gió gặt bão. Gieo loneliness, ngày ngày chăm sóc, để rồi giờ đây, một cánh đồng đang chờ thu hoạch.
Reaping the loneliness I've sown In these fields I've always grown Có lẽ đau đớn nhất chính là sự màu mỡ của cánh đồng, của một mùa bội thu những gì đã ươm trồng. Để rồi đắm chìm trong những suy tư, có một linh hồn đang giãy chết trong CÔ ĐƠN!
Digging the blackness from my mind I will die all… ALONE!!!
Tiết tấu dồn dập ngay khi tâm tư vừa dứt, sự thừa nhận thực tế cuối cùng cũng phơi bày, như quá sức chịu đựng. Cũng là những giai điệu như nhịp bước đó nhưng dồn dập hơn, mạnh mẽ hơn, ồn ã hơn với tiếng lead réo rắt trên nền trống vang dội thay cho sự lặng lẽ, chậm rãi, một lần nữa như sự trốn chạy, sự bức phá cuối cùng của một tâm hồn túng quẫn. Để rồi kết thúc lại trở về với tiếng guitar nhẹ nhàng. Trốn chạy mãi cũng chẳng được, cũng chồn chân, cũng phải đứng lại, đứng lại mà đối mặt với nỗi bế tắc không thể cởi bỏ.Tư tưởng kinh điển của Doom.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét