Con đường tôi đi qua hàng ngày vẫn thế, tầm nhìn vẫn mãi là đỉnh núi đơn độc sừng sững trước mặt. Ở một nơi xa lắm, bạn lặng thầm với nổi cô đơn của riêng mình. Cuộc sống cứ đơn điệu trôi qua. Hình như chúng ta sống chan hòa với hạnh phúc của những người chung quanh, và cố giấu đi nỗi lòng thì phải…
Elle travaille seule Elle place les gens Dernier fauteuil Au premier rang
Les phrases d'amour Sur grand écran La nuit, le jour Ça lui fait du vent
Elle vit comme ça L'amour des autres Mais quelques fois Y a l'image qui saute
Mình gặp nhau ra sao, mở đầu tình bạn thế nào, trò chuyện những gì đến giờ tôi vẫn còn ghi nhớ. Mình đã là bạn của nhau. Tôi nhận thấy rằng (hoặc cố tin rằng) cả hai giống nhau nhiều lắm về cá tính. Bạn cũng nhiều lần nói: "Không phải hợp nhau vì chúng ta đều là người lớn, mà vì hai đứa tâm đầu ý hợp." Tôi chỉ muốn cười ra nước mắt cho sự bất tương dung của cuộc đời.
Tại sao một người như tôi lại thích hợp với bạn đến thế chứ? Nhiều ngăn cách lắm. Một tấm màn đen đang chắn giữa hai ta. Tuy nhiên, ở phía sau tấm màn ấy, hai chúng ta đã sống thật với cảm xúc của mình, và cảm xúc ấy mới đồng điệu làm sao ! Tôi đã không lầm. Hơn một lần bạn đã muốn vén bức màn đen ấy lên, nhưng tôi lại vội vàng dựng lên một bức màn khác. Tôi không thể nói ra sự thật. Chỉ có tiếng lòng tôi gào thét đến mệt mỏi để đáp lại tâm tình của bạn mà thôi. Những khỏanh khắc ấy sao mà cô đơn.
Elle vit sa vie dans le noir, bizarre Pour toujours elle maquille son désespoir Au magic boulevard
Bạn không biết điều đó, cứ thản nhiên tiến tới một cách mộc mạc thật đáng yêu. Tôi chao đảo, trái tim tôi không kìm được và đã hé mở. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, nói ra thì chắc rồi sẽ không còn gặp được nhau nữa. Cả hai đều không muốn điều đó xãy ra. Bạn từng nói nếu mất đi một người bạn như tôi bạn buồn lắm ! Bạn khéo nói. Giữa hai ta đâu chỉ có tình bạn, phải không nè ?
Bây giờ nghe lại bài hát này tôi không chỉ đơn giản cảm thấy nó hay và buồn như trước kia nữa. Bây giờ lắng nghe nó, tôi đau. Nỗi đau mà cách đây khá lâu, tôi nghĩ rồi sẽ không bao giờ đến với tôi nữa (và lúc ấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm).
Không, tôi lại tiếp tục đau, cơn đau tràn cả lòng làm tôi khóc dể dàng. Nước mắt cứ chực rơi. chỉ một mình tôi hiểu. Có lẽ cuộc sống là chuổi dài những lựa chọn nghiệt ngã. Vì sao cứ phải cô đơn khi con tim vẫn nồng nàn ? Vì sao yêu nhau nhưng lại chấp nhận xa nhau ? Vì sao hai người như tôi và bạn lại gặp nhau để làm gì nhỉ ?
Hai đứa mình đã âm thầm chọn lựa rồi phải không ? Dù con tim không muốn. Bạn nói dù sao đi nữa bạn vẫn không mất niềm tin cho cuộc sống. Nhưng tôi không như thế. Có lẽ chúng ta chỉ Khác nhau về điểm này. Tôi đã quá mệt mỏi vì cứ mãi mê với những gì ở quá xa tầm tay với. Tôi như kẻ lạc thời ngớ ngẩn, không biết nắm bắt cái mà người ta vẫn thường gọi là “hạnh phúc ở quanh đây”.
Chiếc cầu mong manh kết nối hai đứa mình đã đổ sụp. Có phải bạn cố tình làm như thế ? Hay đó chỉ là một sự kiện bất ngờ xãy đến ngoài mong muốn, cũng như sự tương ngộ của chúng mình ? Hay là vì bạn cảm nhận được tôi đã thụt lùi trước trái ngang này?
Là gì đi nữa thì cũng đã xa rồi. Tôi mong bạn chóng quên. Tôi không muốn bạn buồn. Một người yêu chân thật và say mê như bạn xứng đáng được hạnh phúc... Chắc không ai tin được tôi đã lựa chọn một con đường như thế nào. Hãy kết thúc một cuốn phim buồn, bạn nhé. Những gì còn đọng lại chỉ là nổi nhớ mênh mông. Tôi nhớ bạn, nhớ lắm…
Elle voit passer Des gens connus Des gens glacés Qui ne parlent plus
Jamais la foule Ne prend sa main Ses larmes coulent Avec le mot FIN
( Theo Blog Thái Hoà ) | |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét