Những ngày còn nhỏ, thay vì hát ru, mẹ tôi có thói quen ru tôi ngủ bằng… cassette và một trong những bài hát mà mẹ tôi thường mở cho tôi nghe lúc ấy là Que sera (Biết ra sao ngày sau). Một cách vô thức, tôi thuộc lòng và yêu thích bài hát ấy lúc nào không hay.
Lời bài hát thật đơn giản, nhưng tôi đặc biệt thích câu nói (và có lẽ cũng là thông điệp của cả bài hát) của người mẹ nói với đứa con gái bé bỏng của mình, hoặc của anh thanh niên nói với người mình yêu, và của chính cô bé ngày nào ấy – giờ đã là một người mẹ – nói với những đứa con thân yêu của mình:
“Que sera, sera,
Whatever will be, will be,
The future’s not ours to see…”
(Biết ra sao ngày sau,
Cái gì đến sẽ đến,
Chúng ta không thể thấy trước tương lai của mình…)
Giọng cô ca sĩ lúc nhõng nhẽo, nghịch ngợm (khi cô bé thắc mắc với mẹ), lúc hồn nhiên, líu lo như chim hót (lúc cô gái thắc mắc cùng người yêu), có lúc lại lý sự như một bà cụ non (khi những đứa con hỏi người mẹ trẻ). Tương lai của chúng ta rồi sẽ ra sao?
Tương lai chúng ta rôi sẽ ra sao ( Ảnh minh hoạ - Nguồn Deviant) Vui? Buồn? Hạnh phúc? Khổ đau? Dường như trong cuộc đời của mỗi người, chúng ta không tránh khỏi có lúc thắc mắc như vậy. Lời bài hát khiến tôi liên tưởng đến cô em họ của mình. Đó là một cô bé xinh xắn, đáng yêu và ngoan ngoãn, biết vâng lời cha mẹ. Cô bé có thói quen thích được mẹ bím tóc cho mình và thích chơi trò dạy học với mấy đứa trẻ trong xóm.
Cô luôn mơ ước sau này trở thành cô giáo. Cô thi vào trường sư phạm và nắm chắc ước mơ ngày nào sẽ được thực hiện trong một tương lai không xa. Thế nhưng, cuộc đời luôn có những cái “nhưng” không ai lường trước được. Khi cô vừa tốt nghiệp và chuẩn bị xin đi dạy ở một trường mầm non nọ thì cô chợt phát bệnh ung thư. Chỉ trong vòng sáu tháng, chiếc mũi xinh xắn của cô không dưng biến thành một khối ung không cách chi chữa khỏi. Bất kể nỗ lực của mọi người cùng cô bé chống chọi với bệnh tật, những người thân đành bất lực nhìn đứa con gái thân yêu của mình vĩnh viễn ra đi khi ước mơ về một tương lai vô cùng giản dị mà trong sáng tưởng đã chạm vào tay nhưng chưa kịp thực hiện.
Đúng vậy, không ai trong chúng ta có thể tiên đoán trước tương lai của mình. Chiến tranh, bệnh tật, thiên tai… bao nhiêu rủi ro có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Mặc dù vậy, chúng ta vẫn có quyền mơ ước vì ước mơ, hy vọng và tin tưởng vào ngày mai khiến chúng ta lạc quan, thêm yêu cuộc sống này hơn. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét