Ngày hôm qua trở lại. Hình như đã rất lâu rồi thì phải. Nếu nhớ không nhầm là hồi năm học lớp 2, tôi có học một bài thơ “Ngày hôm qua đâu rồi hả bố ?...”. Ôi ! mình già thật rồi, không nhớ nổi ông bố đã trả lời như thế nào nữa. Chỉ nhớ là câu trả lời của ông bố đó khiến mình phải suy nghĩ rất nhiều, về một ngày hôm qua ở “trong tờ lịch con vừa mới xé, trong cành hồng trong vườn …” (không nhớ chính xác).
Không hẳn là tuýp người hoài cổ, nhưng những gì của ngày hôm qua, những thành công, thất bại, những niềm vui, nỗi buồn… luôn là những thứ mà không bao giờ mình muốn đánh đổi với bất kì cái gì. Lúc mới thất tình thì hay nghe bài “Will you wait for me” và gặm nhấm nỗi đau, lúc quen bạn gái mới thì nghe bài “Obvious” để lấy cảm xúc viết thư tình, rồi cứ mỗi khi tết đến lại nghe “happy new year” đến chán chê… Rồi hôm nay cũng vậy, ngồi nghe “Yesterday once more” để nhớ về những chuyện đã xảy ra. Chợt thấy có một chút hụt hẫng, như mình đã mất một cái gì quý lắm.
Có những chuyện mình đã làm, có những điều mình đã nói mà mãi mãi mình không thể làm lại từ đầu hay rút lại lời nói. Có những chuyện làm mình thấy hối hận, thấy xấu hổ nhưng hình như đó cũng giống như những sự kiện của phần đời nhỏ bé, không thể thiếu để tạo nên 60 năm ý nghĩa trong cuộc sống ngắn ngủi của chúng ta. Có những lúc ngồi nhớ lại chuyện một đứa bạn kể từ hồi năm nào, mà vẫn thấy mắc cười, rồi ngồi cười một mình, rồi lại thấy buồn, thấy trống trãi vì đứa bạn ấy không còn bên cạnh mình để chọc mình cười… Chắc không ai khùng như mình đâu nhỉ ? Giai điệu của bài Yesterday once more thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức mà khi vừa nghe vừa viết như thế này tôi cũng quên mất là mình đang mở nhạc đấy. Giai điệu ấy cứ như được viết ra từ cái tâm trạng của mình lúc này vậy. Một chút gì đó, cũng nhẹ nhàng, ở bên trong, dù không rõ lắm, nhưng khiến bụng dạ chợt bồn chồn … When I was young I'd listened to the radio Waitin' for my favorite songs When they played I'd sing along It made me smile
Those were such happy times And not so long ago How I wondered where they'd gone But they're back again “Khi còn nhỏ, tôi thường nghe radio, chờ đợi những ca khúc mà mình yêu thích, khi người ca sĩ hát thì tôi ca theo, điều đó khiến tôi rất vui…Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc không lâu về trước, nhưng không biết chúng biến đi đâu rồi, tôi tự hỏi… Nhưng một hôm chúng đã trở lại…”. Nhắc tới đây lại thấy giống mình, hồi nhỏ mình cũng thường hát theo radio lắm, lúc đó còn nhỏ, làm nhiều chuyện ngốc nghếch mà không thấy xấu hổ, chứ bây giờ kêu mình quấn mền cầm cây bình bát chạy khắp xóm đóng vai thần điêu đại hiệp vừa đi vừa chíu chíu pằng pằng thì… xin kiếu . Nhưng nghĩ lại cũng vui vui, lúc đó thích cái gì là làm đó, bị lậm phim ghê lắm. Lúc coi phim “Ocean Girl” của Úc xong thì suốt ngày xuống sông bịt mũi tập lặn, rồi coi phim “Thế giới bí mật của Alex Max” cứ tưởng rằng nếu mình tập trung nhìn một cái ly nước thì nó sẽ dịch chuyển, rồi coi “Emili ở trang trại trăng non” lại tập tành viết nhật kí, lúc đó chỉ mới học lớp năm … Ừ, mà cũng nhờ viết nhật kí mà mới nhớ được ngần ấy chuyện để lôi ra mà kể. Ôi, bài hát lại qua mất cái khúc đang viết mất rồi, để lần sau. Nhắc tới nhật kí mới nhớ, không ngờ lại có nhiều người thích viết nhật kí như vậy, nhưng hình như chỉ có cách ấy, người ta mới không quên những gì mình đang làm ngày hôm nay. But they're back again Just like a long lost friend All the songs I loved so well (*) Every Sha-la-la-la Every Wo-wo-wo Still shines Every shing-a-ling-a-ling That they're starting to sing's So fine When they get to the part Where he's breakin' her heart It can really make me cry
“ Nhưng rồi chúng trở lại, giống như những người bạn thân rất lâu rồi bị thất lạc, những bài hát mà tôi từng yêu thích, từng giai điệu sha-la-la, oh-o-oh vẫn còn đó, từng nốt sing-aling-aling nghe vẫn hay đấy chứ, khi mà người ta hát tới cái đoạn mà nam nhân vật chính làm tan nát trái tim nữ nhân vật chính, tôi lại bật khóc …”. Có rất nhiều người, qua rất nhiều năm tháng, qua rất nhiều nỗi đau,… những tưởng mình đã chai sạn, những tưởng trái tim đông lại như cục nước đá , những tưởng mình không thể mở lòng ra được… Nhưng đối diện với một cảm xúc cũ, một cố nhân…Hay cụ thể trong bài hát này là một cái “favourite song” , cảm-xúc-Yesterday-Once-More vẫn còn đó, âm ỉ, âm ỉ… Và có lẽ câu nói “Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, sẽ thay đổi mọi thứ….” không phải lúc nào cũng đúng. Bằng chứng là mình cũng cảm thấy mình đang sống lại trong cảm xúc của ngày trước, vẫn là một thằng nhóc mãi không thể hiểu hết bài hát Yesterday Once More của Carpenters, vì mỗi lần nghe lại, tôi lại thấy nó hay hơn…
Nhiều thứ đã thay đổi quá rồi. Nhưng giai điệu ấy còn ở trong tôi,từng ký ức viết nên giai điệu thân quen tuyệt vời của bài hát ấy…Từng âm sling-aling-aling, từng tiếng sha-la-la, và tôi lại mỉm cười. Mình hạnh phúc thật đấy, làm gì có thằng khùng nào ngồi đấy, tận 1 giờ sáng, chỉ để nghe và cảm nhận một cảm-xúc-Yesterday-Once-more… Cho dù sau này có thể quên mất tiêu, cho dù sau này không biết con người có thể chế tao ra được cỗ máy thời gian hay không ? Vì không cần một phép màu nào cả….Chỉ cần sau này âm nhạc còn tồn tại, chỉ cần mỗi lần nghe Yesterday once more, chỉ cần 3 phút 59 giây thì với tôi ngày hôm qua sẽ trở lại.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét